Discussion about this post

User's avatar
Há-Nà's avatar

Thú vị quá anh ơi =)) em thấy vui vì thấy có người giống mình. Cách kể chuyện cứ như camera quay chậm, tái hiện 1 cái scene " điện ảnh" mà mình đã trải qua á. Và trí nhớ hình ảnh của anh tốt thật. Qua ngôn từ của anh, khung cảnh núi non và cú solo trip hiện lên sống động lắm

Expand full comment
Khải Đơn's avatar

Cảm ơn bài bạn viết. Hồi còn ở nhà mình cũng hay đi bộ lên núi Chứa Chan chơi, đi với 1 bạn thân, nói hết chuyện đang xảy ra trong cuộc sống thì tới nơi, khi về luôn nhẹ nhõm. Đúng như bạn nói, mỗi tuổI người ta lại canh cánh với hiện thực của mình, hoặc là mong đợi tương lai, hoặc nhớ nhung quá khứ, nhiều lớp lang mảnh ghép vậy mới khiến tâm hồn theo cách nào đó là sự đầy đủ tưởng tượng và sống.

Expand full comment
2 more comments...

No posts